Càn Long
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Càn Long 乾隆 (25 tháng 9, 1711 tức năm Khang Hi thứ 50—7 tháng 2, 1799 tức năm Gia Khánh thứ 4), họ Ái Tân Giác La, húy Hoằng Lịch, là người con thứ tư của hoàng đế Ung Chính và là hoàng đế thứ sáu của nhà Thanh Trung Quốc. Thời kỳ trị vì của ông kéo dài hơn 60 năm từ 18 tháng 10, 1735 đến 9 tháng 2, 1796, và là thời cực thịnh về kinh tế và quân sự của nhà Thanh. Vào thời này, lãnh thổ nhà Thanh kéo dài đến châu thổ sông Ili và Tân Cương và lãnh thổ Trung Quốc mở rộng đến tối đa: khoảng 11.000.000 km², so với 9.000.000 km² hiện tại. Ông bắt chước cách thức cai trị của ông nội mình là Khang Hi, người mà ông rất ngưỡng mộ. Ông nhận một người con gái làm con nuôi là Hoàn Châu Cách Cách.
Khi còn trẻ, Càn Long đã khiến Khang Hi ngạc nhiên về rất nhiều lĩnh vực, nhất là về văn học nghệ thuật. Và Khang Hi đã cho rằng Càn Long có thể sẽ là xứng đáng trở thành hoàng đế kế vị của nhà Thanh sau Ung Chính.
[sửa] Truyền thuyết
Trong "Thanh cung mười ba triều" của Hứa Tiếu Thiên và "Thư kiếm ân cừu lục" [1] của Kim Dung có nhắc đến giả thuyết Càn Long không phải là con ruột của Ung Chính mà là con của Trần các lão.
[sửa] Xem thêm
Trước: Ung Chính |
Hoàng đế nhà Thanh 1735-1796 |
Sau: Gia Khánh |