Thái thượng hoàng
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Thái thượng hoàng (hay thái thượng hoàng đế) là tước vị dành cho các vị hoàng đế sau khi đã nhường ngôi cho người khác. Danh hiệu này chỉ được dùng từ khi nhường ngôi cho đến khi qua đời. Sau khi qua đời thì dùng miếu hiệu, thụy hiệu là hoàng đế. Cũng có trường hợp đặc biệt khi một người chưa bao giờ làm hoàng đế nhưng vì có con trai làm hoàng đế nên cũng được tôn là thái thượng hoàng (như cha của Hán Cao Tổ Lưu Bang)
Thông thường là hoàng đế nhường ngôi cho con trai, cháu trai, hoặc em trai, lui về làm thái thượng hoàng, và vẫn giữ quyền lực tối cao. Nhưng cũng có trường hợp do bị cướp ngôi, ép phải lui về làm thái thượng hoàng, chỉ còn danh vị chứ không còn quyền lực.
Trong lịch sử Việt Nam, nhà Trần là triều đại có truyền thống các hoàng đế nhường ngôi khi con trai đã trưởng thành để về làm thái thượng hoàng. Đặc biệt là Thái thượng hoàng Trần Nhân Tông đồng thời là một vị Tổ của thiền phái Trúc Lâm Yên Tử.