Thôi Hiệu
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Thôi Hiệu (chữ Hán: 崔顥; khoảng 704–754) là thi nhân thời nhà Đường, người Biện Châu 汴州 (nay là tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), đỗ tiến sĩ năm Khai Nguyên thứ 11 (723), làm quan đến chức Tư Huân viên ngoại lang. Thơ ông đến nay còn 14 bài, nổi tiếng là bài Hoàng Hạc lâu. Tương truyền rằng, Lý Bạch khi đến Hoàng Hạc lâu đã thấy thơ Thôi Hiệu đề trên vách, đọc xong, vứt bút không làm thơ nữa! Cùng với Vương Duy, ông được coi là một trong những người tinh thông cận thể thi.
[sửa] Liên kết ngoài
- Thơ Thôi Hiệu trên Thi viện