Âm nhạc
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Âm nhạc là một bộ môn nghệ thuật dùng âm thanh để diễn đạt tình cảm, cảm xúc của con người. Nó được chia ra hai loại chính, đó là thanh nhạc và khí nhạc. Thanh nhạc là âm nhạc dựa trên lời hát thể hiện rõ ý tưởng và tình cảm. Còn khí nhạc là âm nhạc dựa trên âm thanh thuần tuý của các nhạc cụ, nên trừu tượng, gây cảm giác và sự liên tưởng.
Ký hiệu âm nhạc là toàn bộ các dấu hiệu cũng như chữ viết được dùng để ghi lại âm thanh với các đặc tính của chúng. Môn ký âm là ghi âm thanh lại bằng các ký hiệu âm nhạc trên giấy. Có các ký hiệu âm nhạc dừng để quy định cao độ, trường độ, cường độ cho bản nhạc.
[sửa] Lịch sử âm nhạc
[sửa] Thang âm
Trong âm nhạc, người ta thường chia cao độ theo các thang âm. Thông thường, có thang 7 nốt kiểu châu Âu: Đô, Rê, Mi, Pha, Son, La, Si; hoặc thang 5 nốt kiểu châu Á, như trong các bài hát cổ của Việt Nam, đó là hò, xừ, xang, xê, cống; và còn nhiều kiểu thang khác nữa. Ấn Độ cũng có thang 7 nốt, nhưng cao độ các nốt này lại không trùng với các nốt ở thang âm châu Âu. Thang nhạc của người da đen (nhạc Jazz và nhạc Blues) thì chỉ có 5 nốt, tương ứng với thang âm châu Âu là : Đô, Mib/Mi, Son/Pha, Son, Sib/Si, từ đó có tên gọi "nốt xanh" (blue note) cho 2 nốt có cao độ ở vị trí Mib/Mi, Sib/Si và gam xanh cho các gam nhạc có nốt xanh.