Hợp kim
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Hợp kim là hỗn hợp có những đặc tính của kim loại, gồm một kim loại nung nóng chảy với một hay nhiều kim loại hoặc phi kim khác. Cũng giống như kim loại, hợp kim cũng có ánh kim và dẫn nhiệt và điện tốt tuy không bằng kim loại ban đầu. Những hợp chất có chứa cả kim loại và một số phi kim nhất định, đặc biệt là carbon, cũng được gọi là hợp kim.
Thuật ngữ hợp kim ngày nay mang ý nghĩa rộng hơn so với lúc nó xuất hiện. Trước đây các vật liệu công nghiệp chứa một vài nguyên tố được chế tạo chủ yếu bằng cách nấu chảy. Ngày nay nhiều vật liệu thu được bằng cả các phương pháp khác, chẳng hạn như bằng phương pháp luyện kim bột, bằng con đường khuếch tán; các hợp kim có thể thu được khi hóa bụi bằng plasma trong quá trình kết tinh từ pha hơi trong chân không, khi điện phân.
Giống như kim loại, hợp kim có cấu tạo tinh thể. Hợp kim thường được cấu tạo bằng các tinh thể: tinh thể hỗn hợp, tinh thể dung dịch rắn và tinh thể hóa học.
Trong loại hợp kim có tinh thể hỗn hợp hoặc là dung dịch rắn, kiểu liên kết chủ yếu là liên kết kim loại. Trong loại hợp kim có tinh thể là hợp chất hóa học, kiểu liên kết là liên kết cộng hóa trị.
[sửa] Nguồn
- Vật liệu học, B.N.Arzamaxov, NXB Giáo dục - 2000,
- Microsoft ® Encarta ® Reference Library 2005, www.encarta.com,
- Hóa học 12, Nhà xuất bản Giáo dục, GCSE Chemistry, www.gcsescience.com